Lê gót chân qua con đường phố cũ
Nỗi buồn này cứ tưởng đã mờ phai
Lệ bỗng rơi theo tiếng nấc thở dài
Dù năm tháng, lặng lẽ cứ cuốn trôi
Biết trách ai khi tình đã ngăn đôi ?
Khi bàn tay đan tay truyền hơi ấm
Khi trái tim đang bước vào tổ ấm
Thì thuyền yêu rơi rớt giữa tù đày
Cũng đâu phải tình chưa đủ đong đầy
Cũng đâu phải nhạt nhòa bao dấu yêu
Cũng đâu phải ta mơ ước quá nhiều
Mà tơ hồng không se cùng một mối
Để mình em lang thang trong chiều tối
Những lá vàng phủ kín dấu người xưa
Chợt nhói đau lên tiếng nói sao vừa
Khẽ gọi người, trong nỗi niềm khát vọng
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire